Thi thiên
(Thơ Đa-vít làm)
144 Đáng ngợi-khen Đức Giê-hô-va thay, là hòn đá tôi!
Ngài dạy tay tôi đánh giặc, Tập ngón tay tôi tranh-đấu.
2 Ngài là sự nhân-từ tôi, đồn-lũy tôi,
Nơi ẩn-náu cao của tôi, và là Đấng giải-cứu tôi,
Cũng là cái khiên tôi, và nơi tôi nương-náu mình;
Ngài bắt dân tôi phục dưới tôi.
3 Hỡi Đức Giê-hô-va, loài người là chi, mà Ngài nhận-biết nó?
Con người là gì, mà Ngài đoái đến?
4 Loài người giống như hơi-thở,
Đời người như bóng bay qua.
5 Hỡi Đức Giê-hô-va, xin hãy hạ các từng trời, và giáng xuống,
Đụng đến núi, thì núi sẽ xông khói lên.
6 Xin hãy phát chớp-nhoáng làm tản-lạc kẻ thù-nghịch,
Bắn tên Chúa mà làm cho chúng nó lạc đường.
7 Cầu Chúa hãy giơ tay ra từ trên cao,
Giải-cứu tôi, vớt tôi lên khỏi nước sâu,
Cùng khỏi tay kẻ ngoại-bang;
8 Miệng chúng nó buông điều dối-gạt,
Tay hữu chúng nó là tay hữu láo-xược.
9 Hỡi Đức Chúa Trời, tôi sẽ hát-xướng cho Chúa một bài ca mới,
Lấy đàn cầm mười dây mà hát ngợi-khen Chúa.
10 Chúa ban sự cứu-rỗi cho các vua,
Giải-cứu Đa-vít, kẻ tôi-tớ Chúa, khỏi thanh gươm tàn-hại.
11 Xin giải tôi thoát-khỏi tay kẻ ngoại-bang;
Miệng chúng nó buông điều dối-gạt,
Tay hữu chúng nó là tay hữu láo-xược.
12 Nguyện các con trai chúng tôi
Giống như cây đương mọc lên mạnh-mẽ;
Nguyện các con gái chúng tôi như đá góc nhà,
Chạm theo lối-kiểu của đền.
13 Nguyện kho-lẫm chúng tôi được đầy-dẫy,
Có đủ các thứ lương-thực;
Nguyện chiên chúng tôi sinh-sản hằng ngàn hằng muôn
Trong đồng-ruộng chúng tôi.
14 Nguyện bò cái chúng tôi sinh-đẻ nhiều;
Nguyện chớ có sự triệt-hạ, sự ra xông đánh,
Hay là tiếng la hãi trong các hàng-phố chúng tôi.
15 Phước cho dân nào được quang-cảnh như vậy!
Phước cho dân nào có Giê-hô-va làm Đức Chúa Trời mình!