Nhã ca
2 Ta là hoa tường-vi của Sa-rôn, bông huệ của trũng.
2 Bạn tình ta ở giữa đám con gái
Như bông huệ ở giữa gai-gốc.
3 Lương-nhân tôi ở giữa đám con trai
Như cây bình-bát ở giữa những cây rừng.
Tôi vui lòng ngồi dưới bóng người;
Trái người ngọt-ngào cho ổ-gà tôi.
4 Người đưa tôi vào phòng yến-tiệc,
Ngọn cờ người phất trên tôi ấy là ái-tình.
6 Tay tả người kê dưới đầu tôi,
Còn tay hữu người ôm lấy tôi.
7 Hỡi các con gái Giê-ru-sa-lem, ta ép-nài các ngươi
Bởi những con hoàng-dương hay là con nai đồng nội,
Chớ kinh-động, chớ làm tỉnh-thức ái-tình ta
Cho đến khi nó muốn.
9 Lương-nhân tôi giống như con hoàng-dương hay là con nai tơ.
Kìa, người đứng sau tường chúng tôi,
Xem ngang qua cửa sổ,
Ngó ngang qua chấn-song.
10 Lương-nhân tôi nói chuyện với tôi rằng:
Hỡi bạn tình ta, người đẹp của ta ơi, hãy chỗi-dậy và đến.
11 Vì kìa, mùa đông đã qua,
Mưa đã dứt hết rồi;
12 Bông hoa nở ra trên đất;
Mùa hát-xướng đã đến nơi,
Và tiếng chim cu nghe trong xứ;
13 Cây vả đương chín trái xanh-tươi của nó,
Và nho trổ hoa nực mùi hương.
Hỡi bạn tình ta, người đẹp của ta ơi, hãy chỗi-dậy và đến!
14 Hỡi chim bồ-câu ta trong hóc đá,
Tại chốn đụt của nơi hê-hẩm,
Hãy tỏ cho ta xem mặt mũi mình,
Cho ta nghe tiếng mình,
Vì tiếng mình êm-dịu,
Mặt-mũi mình có duyên.
15 Hãy bắt cho chúng tôi những con chồn,
Những con chồn nhỏ phá hại vườn nho;
Vì vườn nho chúng tôi đương trổ bông.
16 — Lương-nhân tôi thuộc về tôi, và tôi thuộc về người;
Người chăn bầy mình giữa đám bông huệ,
17 Cho đến hừng-đông lố ra,
Và bóng tối tan đi.—
Hỡi lương-nhân tôi, hãy trở về,
Khá giống như con hoàng-dương hay là con nai tơ
Trên hòn núi Bê-thẹt.