Phần thưởng của sự kiên trì
CÓ một người đàn bà Hy Lạp sống ở xứ Phê-ni-xi vào năm 32 công nguyên. Con gái bà bị bệnh rất nặng, và bà gắng sức tìm cách chữa bệnh cho con. Vì nghe có một người lạ đang đến thăm khu vực bà ở—một người ngoại quốc mà người ta đồn là có quyền phép chữa bệnh—nên bà quyết tâm đến gặp và van xin người này giúp đỡ.
Khi gặp người này, bà quì xuống, nài xin: “Lạy Chúa, là con cháu vua Đa-vít, xin thương-xót tôi cùng! Con gái tôi mắc quỉ ám, khốn-cực lắm”. Bằng cách đó, người đàn bà Hy Lạp đã van xin Giê-su chữa cho con bà khỏi bệnh.
Bạn có thể tưởng tượng sự can đảm và khiêm nhường mà bà phải có để làm việc này không? Giê-su là một nhân vật quan trọng có quyền hành và danh tiếng ít nhiều, và trước đó ngài đã ngỏ lời không muốn ai biết ngài đang ở đâu. Ngài đưa các sứ đồ đến xứ Phê-ni-xi vì họ rất cần được nghỉ ngơi, không phải để làm việc giữa những dân ngoại không tin đạo. Hơn nữa, Giê-su là người Do Thái và bà là một người dân ngoại, và chắc chắn bà biết người Do Thái khinh thường, không muốn giao thiệp với các dân ngoại. Tuy thế, bà nhất định kiếm cho được cách chữa bệnh cho con bà.
Giê-su và các sứ đồ cố làm người đàn bà bỏ ý định tìm sự giúp đỡ vào lúc đó. Ban đầu, Giê-su không nói gì với bà. Sau đó, vì bà cứ mãi kêu van nên các sứ đồ bực tức nói với Giê-su: “Xin thầy truyền cho đờn-bà ấy về, vì người kêu-van ở đằng sau chúng ta”.
Nhưng bà nhất định van xin cho bằng được. Vì thế, bà phục xuống nơi chân Giê-su và nói: “Lạy Chúa, xin Chúa giúp tôi cùng!”
Để cho thấy trách nhiệm chính của ngài đối với con cái của Y-sơ-ra-ên và đồng thời cũng để thử đức tin và lòng cương quyết của bà, Giê-su thương xót giải thích cho bà: “Không nên lấy bánh của con-cái [của Y-sơ-ra-ên] mà quăng cho chó con [dân ngoại] ăn”.
Thay vì cảm thấy bị chạm tự ái vì lời ám chỉ tiêu cực về chủng tộc của bà, bà khiêm nhường quyết tâm nài xin: “Lạy Chúa, thật như vậy, song mấy con chó con ăn những miếng bánh vụn trên bàn chủ nó rớt xuống”.
Giê-su thưởng người đàn bà Hy Lạp có tính kiên trì bằng cách ngợi khen đức tin của bà và ban cho bà điều bà van xin. Hãy tưởng tượng sự vui mừng của bà khi về nhà thấy con gái mình đã hoàn toàn khỏi bệnh! (Ma-thi-ơ 15:21-28; Mác 7:24-30).
Giống như người đàn bà ở thế kỷ thứ nhất đó, chúng ta cần phải kiên trì trong những nỗ lực làm hài lòng Đức Giê-hô-va và có được ân huệ của Ngài. Tương tự như trường hợp của người đàn bà Hy Lạp, Kinh-thánh cam kết rằng sự kiên trì của chúng ta trong “sự làm lành” sẽ được trọng thưởng (Ga-la-ti 6:9).
Tính kiên trì là gì? Tại sao tính đó lại cần thiết? Những yếu tố nào có thể khiến chúng ta mất đi đức tính này và bỏ cuộc hay chịu thua? Chúng ta có thể mong nhận được những phần thưởng nào nếu bây giờ chúng ta thực hành sự kiên trì trong việc phụng sự Đấng Tạo hóa và Cha chúng ta là Đức Giê-hô-va?
Một từ điển định nghĩa động từ “kiên trì” là “bền lòng nắm vững mục tiêu, tình thế hoặc một công việc nào đó, bất chấp những trở ngại, lời báo trước về những khó khăn, hoặc trở lực... tiếp tục hiện hữu; tồn tại”.
Kinh-thánh nhiều lần thúc giục tôi tớ của Đức Giê-hô-va kiên trì trong việc làm theo ý định của Ngài. Thí dụ, Kinh-thánh bảo chúng ta “trước hết, hãy tìm kiếm nước Đức Chúa Trời”, “điều chi lành thì giữ lấy”, “bền lòng mà cầu-nguyện” và “chớ mệt-nhọc về sự làm lành” (Ma-thi-ơ 6:33; I Tê-sa-lô-ni-ca 5:21; Rô-ma 12:12; Ga-la-ti 6:9).
Trong đời sống hằng ngày, tính kiên trì là một đức tính mà tất cả chúng ta phải có và phải phát triển để tồn tại. Không có tính này, chúng ta không thể nào đạt được bất cứ điều gì có giá trị thật sự và lâu dài. Hãy xem thí dụ về một em bé cố gắng đứng lên và bắt đầu chập chững đi. Hiếm khi thấy một em bé có thể học đứng và đi một cách dễ dàng chỉ trong một ngày. Khi còn bé, tất cả chúng ta có lẽ đã cố gắng và thất bại nhiều lần trước khi chúng ta bắt đầu đi được. Điều gì sẽ xảy ra nếu khi bị ngã lần đầu, chúng ta quyết định không cố gắng nữa? Có lẽ chúng ta vẫn còn bò loanh quanh! Kiên trì là một đức tính thiết yếu để đạt được những mục tiêu đáng làm và phát triển sự khéo léo cùng tính tự trọng. Ngạn ngữ Tây phương có câu: “Người thắng không bao giờ bỏ cuộc, và người bỏ cuộc không bao giờ thắng”.
Những người làm tiên phong lâu năm nhận thức rằng khả năng hay tài năng đặc biệt không bảo đảm sự thành công. Thành công đòi hỏi phải kiên trì, cương quyết làm theo ý định của Đức Giê-hô-va một cách trọn vẹn, và can đảm khi gặp những thất bại tạm thời, ngay cả khi cảm thấy chán nản. Có phần đời đời trong các ân phước của Đức Chúa Trời cần phải luôn luôn là một mục tiêu rõ rệt.
Đúng vậy, tất cả những ai trong chúng ta muốn có được ân huệ của Đức Giê-hô-va và muốn thắng cuộc đua để có được sự sống cần phải kiên trì, bền chí, và chịu đựng. Không có những đức tính này, chúng ta có thể mất ân huệ của Đức Giê-hô-va và không được thưởng sự sống thật (Thi-thiên 18:20; Ma-thi-ơ 24:13; I Ti-mô-thê 6:18, 19).
Thường thì khó cho một tín đồ đấng Christ kiên trì trong các hoạt động thiêng liêng hơn là trong các bổn phận khác. Một người có thể tiếp tục siêng năng làm việc ngoài đời để chăm lo nhu cầu vật chất của gia đình, nhưng ông có thể ‘quá mệt mỏi’ để điều khiển việc học hỏi Kinh-thánh thường xuyên với vợ con. Những yếu tố nào khiến cho nhiều người thấy khó kiên trì trong công việc của tín đồ đấng Christ?
Một yếu tố là sự nản lòng đến từ sự yếu đuối của chính chúng ta. Nếu cứ nghĩ một cách tiêu cực về những lỗi lầm của mình, chúng ta có thể thất vọng và bỏ cuộc, cảm thấy Đức Giê-hô-va sẽ không bao giờ có thể tha thứ hết tội lỗi của chúng ta.
Một yếu tố khác là bầu không khí vô luân, tham nhũng và thù ghét của thế gian (I Giăng 2:15, 16). Một trong những “thói-nết tốt” mà ảnh hưởng của thế gian có thể làm hư là tính kiên trì của tín đồ đấng Christ (I Cô-rinh-tô 15:33).
Việc người khác chống đối hoặc thờ ơ với thánh chức có thể làm chúng ta bớt kiên trì trong công việc rao giảng. Vì chán nản, chúng ta có thể kết luận là những người trong khu vực chúng ta ở rõ ràng không muốn lẽ thật. Việc này có thể làm chúng ta nhủ thầm: ‘Chẳng bõ công gì cả?’ và khiến chúng ta từ bỏ đặc ân làm thánh chức.
Chúng ta cũng có thể bị ảnh hưởng bởi tinh thần ham mê tư kỷ của thế gian. Tại sao chúng ta lại phải phấn đấu và hy sinh nhiều như thế trong khi mọi người khác có vẻ đang vui chơi hoặc sống ung dung? (So sánh Ma-thi-ơ 16:23, 24).
Để kiên trì làm theo ý định của Đức Giê-hô-va, chúng ta cần mặc lấy nhân cách của tín đồ đấng Christ và sống theo thánh linh, chứ không theo xác thịt (Rô-ma 8:4-8; Cô-lô-se 3:10, 12, 14). Có quan điểm của Đức Giê-hô-va về vấn đề này sẽ giúp chúng ta tiếp tục làm các công việc thiêng liêng quan trọng (I Cô-rinh-tô 16:13).
Những gương về sự kiên trì
Đức Giê-hô-va cho chúng ta nhiều gương thật khích lệ của các tôi tớ đã tiếp tục trung thành với Ngài dù gặp nhiều thử thách gay go. Khi xem xét các gương này, chúng ta thấy được cách mình có thể phát triển và thực hành tính kiên trì của tín đồ đấng Christ và hiểu tại sao đức tính này lại quan trọng như thế.
Gương tốt nhất là Giê-su, đấng đã phải chịu đựng nhiều đau đớn để làm vinh hiển danh Đức Giê-hô-va. Kinh-thánh khuyến khích chúng ta xem xét kỹ lưỡng những hành động tin kính bền bỉ của ngài: “Thế thì, vì chúng ta được nhiều người chứng-kiến vây lấy như đám mây rất lớn, chúng ta cũng nên quăng hết gánh nặng và tội-lỗi dễ vấn-vương ta, lấy lòng nhịn-nhục theo-đòi cuộc chạy đua đã bày ra cho ta, nhìn xem Đức Chúa Jêsus, là cội-rễ và cuối-cùng của đức-tin, tức là Đấng vì sự vui-mừng đã đặt trước mặt mình, chịu lấy thập-tự-giá, khinh điều sỉ-nhục, và hiện nay ngồi bên hữu ngai Đức Chúa Trời. Vậy, anh em hãy nghĩ đến Đấng đã chịu sự đối-nghịch của kẻ tội-lỗi dường ấy, hầu cho khỏi bị mỏi-mệt sờn lòng” (Hê-bơ-rơ 12:1-3).
Cuộc chạy đua để đạt đến sự sống là cuộc chạy đường trường, không phải là một cuộc chạy nước rút. Đó là lý do tại sao chúng ta cần tính kiên trì giống như của đấng Christ. Chúng ta có thể không thấy được đích trong phần lớn cuộc đua. Đích hay mục tiêu phải rõ rệt trong trí để chúng ta có thể hình dung được nó trong suốt cuộc chạy đầy gian nan này. Giê-su đã có một mục tiêu như thế trước mặt ngài. Đó là “sự vui-mừng đã đặt trước mặt mình”.
Sự vui mừng này bao hàm điều gì đối với tín đồ đấng Christ ngày nay? Một điều là phần thưởng về sự sống bất tử trên trời cho một số người và sự sống đời đời trên đất cho nhiều người. Đồng thời, họ cảm thấy mãn nguyện vì biết được rằng mình đã làm Đức Giê-hô-va vui lòng và đã góp sức vào việc làm thánh danh Đức Chúa Trời (Châm-ngôn 27:11; Giăng 17:4).
Sự vui mừng này cũng bao hàm một mối liên lạc mật thiết và thích thú với Đức Giê-hô-va (Thi-thiên 40:8; Giăng 4:34). Mối liên lạc như thế cho chúng ta sinh lực và duy trì sự sống, cho chúng ta sức lực để chạy cuộc đua một cách bền bỉ và không bỏ cuộc. Hơn nữa, Đức Giê-hô-va ban phước cho mối liên lạc đó bằng cách đổ thánh linh trên các tôi tớ của Ngài, khiến họ được vui mừng hơn, hoạt động hăng hái, vui vẻ hơn (Rô-ma 12:11; Ga-la-ti 5:22).
Xem xét gương của Gióp về đức tin bền bỉ là điều có lợi. Ông là người bất toàn và chỉ hiểu một phần nào về hoàn cảnh của ông. Vì thế đôi lúc ông đã có thái độ tự bào chữa và tuyệt vọng. Tuy nhiên, ông luôn luôn bày tỏ lòng cương quyết giữ sự trung kiên với Đức Giê-hô-va và không bao giờ từ bỏ Ngài (Gióp 1:20-22; 2:9, 10; 27:2-6). Đức Giê-hô-va thưởng cho Gióp vì lòng tin kính bền bỉ của ông, ban cho ông nhiều ân phước về thiêng liêng và vật chất cùng hy vọng được sống đời đời (Gióp 42:10-17; Gia-cơ 5:10, 11). Giống như Gióp, chúng ta có thể phải chịu nhiều đau khổ và mất mát trong đời sống bây giờ, nhưng chúng ta cũng có thể chắc chắn là Đức Giê-hô-va sẽ ban phước khi chúng ta trung thành chịu đựng (Hê-bơ-rơ 6:10-12).
Thời nay, Nhân-chứng Giê-hô-va nói chung bày tỏ tính kiên trì của tín đồ đấng Christ trong việc thi hành ý định của Đức Giê-hô-va. Thí dụ, việc họ kiên trì rao giảng từ nhà này sang nhà kia và tại những nơi công cộng đã khiến nhiều người trên toàn thế giới biết đến họ và thông điệp của họ. Rất nhiều lần các phương tiện truyền thông đại chúng nói đến sự sốt sắng và cương quyết của họ trong việc rao giảng tin mừng dù bị chống đối và thử thách. Thậm chí một tranh biếm họa còn ghi một câu quan trọng nhất “Không ai có thể tránh khỏi Nhân-chứng Giê-hô-va!” (Ma-thi-ơ 5:16).
Các cố gắng bền bỉ của Nhân-chứng đã được Đức Giê-hô-va ban cho nhiều kết quả trong công việc rao giảng. Hãy xem kinh nghiệm của một số các Nhân-chứng tháo vát ở Ý vào thập niên 1960 khi có khoảng 10.000 Nhân-chứng rao giảng trong một nước có trên 53.000.000 người. Một thị trấn nọ có 6.000 dân nhưng không một ai là Nhân-chứng cả. Các anh em đến rao giảng thì bị người ta phản đối.
Mỗi lần các anh em đi đến đó để rao giảng thì nhiều người đàn bà, và ngay cả đàn ông, trong thị trấn tập trung những em trai lại, xui các em đi theo các Nhân-chứng và huýt sáo trêu chọc họ và làm ồn ào. Sau vài phút như thế thì các anh bắt buộc phải rời nơi đó và đi đến thị trấn khác. Vì muốn cố gắng làm chứng ít nhất một lần cho tất cả dân của thị trấn này, các anh quyết định chỉ rao giảng vào những ngày mưa nhiều, với hy vọng là họ sẽ không bị những đứa trẻ quấy rầy. Họ để ý là những người ở thị trấn này không muốn bị ướt chỉ để phá những người công bố. Bằng cách này, các anh đã làm chứng một cách thành công, tìm được những người chú ý, và bắt đầu những học hỏi Kinh-thánh mới. Kết quả là không những một hội thánh đông đảo được thành lập trong thị trấn nhỏ đó, mà các anh em còn bắt đầu rao giảng ngay cả vào những ngày nắng ráo nữa. Đức Giê-hô-va đã tiếp tục ban phước cho sự kiên trì của các Nhân-chứng trong vùng đó và trên khắp Ý. Hiện nay tại xứ đó có hơn 200.000 Nhân-chứng Giê-hô-va.
Kiên trì làm việc lành gặt hái được những phần thưởng lớn. Nhờ sức mạnh của thánh linh Đức Chúa Trời, Nhân-chứng Giê-hô-va đã có thể hoàn thành một kỳ công chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại. Đó là việc rao giảng tin mừng về Nước Trời cho hằng triệu người tại các cửa nhà hoặc bằng cách khác (Xa-cha-ri 4:6). Họ vui mừng vì thấy lời tiên tri trong Kinh-thánh được ứng nghiệm qua tổ chức trên đất của Đức Giê-hô-va, một tổ chức đầy sức sống và có sự gia tăng vượt bực (Ê-sai 54:2; 60:22). Họ có được một lương tâm trong sạch đối với Đức Chúa Trời, và họ vui mừng có hy vọng sống đời đời. Trên hết mọi sự, họ có được một mối liên lạc mật thiết với Đấng Tạo hóa là Giê-hô-va Đức Chúa Trời (Thi-thiên 11:7).
[Hình nơi trang 25]
Giê-su thưởng người đàn bà Hy Lạp có đức tính kiên trì khiêm tốn
[Hình nơi trang 26]
Sự vui mừng đặt trước mặt tín đồ đấng Christ ngày nay gồm cả đời sống trong Địa đàng