THƯ VIỆN TRỰC TUYẾN Tháp Canh
Tháp Canh
THƯ VIỆN TRỰC TUYẾN
Việt
  • KINH THÁNH
  • ẤN PHẨM
  • NHÓM HỌP
  • Sự thử thách để đi theo dấu chân Giê-su
    Tháp Canh—1989 | 1 tháng 1
    • Sự thử thách để đi theo dấu chân Giê-su

      “Vì đấng Christ cũng đã chịu khổ cho anh em, để lại cho anh em một gương, hầu cho anh em noi dấu chơn ngài” (I PHI-E-RƠ 2:21).

      1, 2. a) Điều gì có thể là một thử thách thật, và tại sao tín đồ đấng Christ chú ý đến điều này? b) Có những câu hỏi nào được nêu ra?

      Bạn có bao giờ đi dọc theo bãi biển hay đi ngang qua một cánh đồng tuyết phủ và cảm thấy hứng thú trước dấu chân của một người nào đã bước đi trên đó trước bạn không? Bạn có lẽ đã chọn một dấu chân và cố gắng để đi theo dấu chân đó, cố bước trên những dấu chân đó một cách càng chính xác càng tốt không? Nếu thế, bạn đã thấy không phải dễ. Thật ra, theo sát dấu chân của một người khác—theo nghĩa đen hay nghĩa bóng—đều là một sự thử thách thật. Và chúng ta tự gọi là tín đồ đấng Christ có nghĩa nói lên ý muốn chúng ta là những người bước đi cẩn thận theo dấu chân của đấng Christ.

      2 Bạn có sẵn lòng dồn mọi nỗ lực cần thiết để đương đầu với sự thử thách này một cách thành công không? Hơn nữa, bạn có nhất quyết làm thế dù có thể xảy ra chuyện gì, hay không? Nếu thế, việc hiểu biết trọn vẹn những khó khăn trong sự bước theo dấu chân hiểu theo nghĩa đen sẽ giúp bạn thành công trong việc bước theo dấu chân của đấng Christ hiểu theo nghĩa bóng.

      Học tuân theo

      3. Tại sao việc bước theo dấu chân của người khác mới đầu dường như là không tự nhiên?

      3 Mỗi người có một cách đi riêng biệt. Thí dụ, chiều dài mỗi bước của người này khác người kia cũng như hướng bàn chân mà một người đặt chân đi. Ngón chân người đó có thể hướng thẳng về phía trước, hay là chúng có thể hướng vô trong hay hướng ra ngoài theo một góc. Góc của chân này có thể rõ rệt hơn chân kia. Bạn có thấy sự thử thách không? Để theo sát dấu chân của người nào, bạn phải thay đổi bước chân và vị thế bàn chân của bạn tùy theo người đó. Mới đầu, điều này dường như là không tự nhiên nhưng bắt buộc phải như vậy. Không có cách nào khác.

      4. Tại sao việc theo dấu chân Giê-su là một sự thử thách đặc biệt?

      4 Nói theo nghĩa bóng, cách đi của đấng Christ là độc nhất vô nhị, vì giữa những người đồng thời với ngài, chỉ một mình ngài là người hoàn toàn, “đấng vốn chẳng biết tội-lỗi” (II Cô-rinh-tô 5:21). Vì lẽ con người sanh ra là những người có tội bất toàn, bước theo dấu chân Giê-su không phải là cách đi bình thường của họ. Phao-lô nhắc nhở tín đồ đấng Christ tại thành Cô-rinh-tô về điều này rằng: “Thật, bởi trong anh em có sự ghen-ghét và tranh-cạnh, anh em há chẳng phải là tánh xác-thịt ăn ở như người thế-gian sao?” Khuynh hướng ghen tức và tranh cạnh, “việc làm của xác-thịt” là bình thường giữa những người bất toàn, nhưng Giê-su đi theo đường lối yêu thương và “tình yêu-thương chẳng ghen-tị... chẳng nóng-giận”. Vậy, đi theo bước chân của đấng Christ đưa đến một thử thách còn cam go hơn là nếu chúng ta chỉ bước theo dấu chân của một người bất toàn. (I Cô-rinh-tô 3:3; 13:4, 5; Ga-la-ti 5:19, 20; cũng xem Ê-phê-sô 5:2, 8).

      5, 6. a) Tại sao nhiều người không theo được dấu chân Giê-su, do đó Phao-lô có lời khuyên nào? b) Ngày nay, người ta được khuyến khích đi theo dấu chân Giê-su thế nào, và với kết quả gì cho họ?

      5 Ngoài sự bất toàn ra, sự dốt nát về ý định Đức Chúa Trời cũng có thể ngăn cản một người bước đi theo dấu chân của đấng Christ. Vì thế Phao-lô khuyên tín đồ đấng Christ ở Ê-phê-sô “chớ nên ăn-ở như người ngoại-đạo nữa, họ theo sự hư-không của ý-tưởng mình, bởi sự ngu-muội ở trong họ và vì lòng họ cứng-cỏi nên trí-khôn tối-tăm, xa cách sự sống của Đức Chúa Trời” (Ê-phê-sô 4:17, 18).

      6 Qua công việc rao giảng về Nước Trời, ngày nay người ta được khuyên từ bỏ cách đi riêng của họ trong sự dốt nát về ý định của Đức Chúa Trời, sự tối tăm tinh thần, bị thúc đẩy bởi một tấm lòng cứng cỏi, tìm kiếm những mục tiêu bất lợi. Họ được khuyến khích để tuân theo gương mẫu hoàn toàn của đấng Christ, “bước đi trong ngài” và “bắt hết các ý-tưởng làm tôi vâng-phục đấng Christ” (Cô-lô-se 2:6, 7; II Cô-rinh-tô 10:5). Những người sẵn sàng chấp nhận sự thử thách này được vững vàng trong đức tin. Khi họ càng tập quen đi theo cách đấng Christ đã đi thì việc này càng trở nên dễ dàng hơn cho họ.

      7. Chúng ta có lời cam đoan nào là có thể bước theo dấu chân Giê-su mặc dù việc này thường là một sự thử thách cam go?

      7 Tuy nhiên, điều đó thường là cam go. Sự chênh lệch giữa một tạo vật bất toàn và hoàn toàn rất lớn. Vậy một tạo vật bất toàn phải thay đổi nhiều để cố gắng theo được một gương mẫu hoàn toàn. Một số người khó thay đổi theo lối sống của một tín đồ đấng Christ hơn người khác có lẽ vì ảnh hưởng di truyền hay môi trường. Nhưng Đức Giê-hô-va cam đoan với chúng ta là bất cứ ai thực sự muốn làm mọi cố gắng sẽ có thể làm được. Sứ đồ Phao-lô nói: “Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban thêm sức cho tôi”. (Phi-líp 4:13; cũng xem II Cô-rinh-tô 4:7; 12:9). Điều đó là đúng cho mọi tín đồ đấng Christ.

      Hãy để ý

      8, 9. a) Tại sao cần chú ý không phân tâm và tập trung hết mực khi bước theo dấu chân của người nào khác? b) Theo lời khuyên nào trong Kinh-thánh sẽ che chở chúng ta khỏi bị trôi lạc khi đi theo dấu chân Giê-su?

      8 Chúng ta không thể bước theo dấu chân mà không xem chừng chân mình đạp lên đâu. Nếu mắt chúng ta nhìn quanh vơ vẩn—chăm chú vào những sự chung quanh hay những điều khác—thì sớm muộn gì chúng ta thế nào cũng bước sai. Vậy chúng ta phải chú ý không phân tâm và tập trung hết mực, nếu không chúng ta sẽ bị lệch ra khỏi dấu chân mà ta đáng lẽ nên theo. Vì vậy, luôn luôn cần phải đề phòng nhất là khi những tiếng động thình lình hay sự xao lãng bất ngờ có thể phân tán tâm trí chúng ta khỏi công việc đang làm. (So sáng Gióp 18:10, 11).

      9 Nói theo nghĩa bóng, điều này cũng đúng cho những người đang theo dấu chân của Giê-su. Giê-su đã cảnh cáo môn đồ phải thận trọng với chính họ, đừng «vì sự ăn uống quá độ, sự say-sưa và sự lo-lắng đời nầy làm cho lòng họ mê-mẩn» (Lu-ca 21:34). Sa-tan dùng những sự xao lãng hằng ngày để làm chúng ta thôi chăm chú vào dấu chân của Giê-su. Hắn mau mắn lợi dụng hoàn cảnh bất ngờ như sự chống đối, bệnh tật hay sự túng thiếu tài chánh để tấn công khi chúng ta không đề phòng. Để chắc là chúng ta không bao giờ trôi lạc, chúng ta phải “càng giữ vững lấy điều mình đã nghe”, nói cách khác, phải chăm chú nhiều hơn vào dấu chân của đấng Christ hơn bao giờ hết. (Hê-bơ-rơ 2:1; cũng xem I Giang 2:15-17).

      Đừng lạc lối

      10. a) Khi có dấu chân này đi ngang qua dấu chân khác thì có sự nguy hiểm nào (cho người đi theo một dấu chân)? b) Tại sao hậu quả của việc bước theo dấu chân sai theo ý nghĩa thiêng liêng là nghiêm trọng?

      10 Trên một bãi biển đông người, có thể có nhiều dấu chân trên bãi cát ướt và có thể có những dấu chân đi ngang qua những dấu mà chúng ta đang đi theo. Nhiều dấu chân có vẻ giống nhau, ít nhất về bề ngoài. Vậy rất quan trọng làm sao chắc chắn là chúng ta đang theo dấu chân đúng. Nếu không, chúng ta sẽ bị lạc để đi vào con đường sai. Theo nghĩa thiêng liêng, điều này có thể đưa đến hậu quả nghiêm trọng. Sách Châm-ngôn cảnh cáo như sau về sự nguy hiểm đi theo dấu chân có vẻ đúng nhưng thật ra sai lầm: “Có một con đường coi dường chánh-đáng cho loài người; nhưng cuối-cùng nó thành ra cái nẻo sự chết” (Châm-ngôn 16:25).

      11. Phao-lô đưa lời cảnh cáo nào cho các tín đồ đấng Christ thời ban đầu, và điều này đặt gương mẫu cho ai ngày nay?

      11 Bởi vì điều này là nguy hiểm thật sự, Phao-lô cảm thấy cần cảnh cáo anh em trong hội-thánh tín đồ đấng Christ thời ban đầu: “Tôi lấy làm lạ cho anh em đã vội bỏ Đấng đã gọi anh em ở ơn Chúa Giê-su Christ, đặng theo [tin mừng] khác... Có mấy kẻ làm rối trí anh em, và muốn đánh đổ [tin mừng] anh em đã nhận, thì người ấy đáng bị a-na-them [rủa sả]” (Ga-la-ti 1:6-9). Theo gương của sứ đồ Phao-lô, Hội đồng Lãnh đạo Trung ương của Nhân-chứng Giê-hô-va ngày nay cảnh cáo chúng ta về những kẻ bội đạo và anh em giả mạo đã để lại những dấu chân giả. Tín đồ thật của đấng Christ không muốn đi lệch lối mà đấng Christ đã đặt ra trước mặt họ theo sự hướng dẫn của Đức Chúa Trời (Thi-thiên 44:18).

      12. a) II Ti-mô-thê 1:13 có thể giúp chúng ta tránh bị dẫn sai đi theo dấu chân giả hiệu thế nào? b) Các loại tin mừng giả hiệu có những đặc tính nào?

      12 Chúng ta tránh khỏi bị lầm lạc bằng cách chú ý đến những dấu hiệu phân biệt dấu chân của đấng Christ. Sự hiểu biết chính xác về Giê-su, về sự dạy bảo của ngài, về sự điều hành của hội-thánh tín đồ đấng Christ giúp chúng ta nhận rõ “mẫu-mực của các sự dạy-dỗ có ích” có thể che chở chúng ta khỏi những kẻ “muốn đánh đổ [tin mừng] của đấng Christ” (II Ti-mô-thê 1:13). Những loại gì khác gọi là tin mừng—trên thực tế chỉ là những dấu chân giả hiệu—không vừa khít vào với mẫu mực của lẽ thật. Mà chúng làm lệch lạc mẫu mực, làm cho mẫu mực lu mờ, không rõ ràng nữa. Thay vì làm sáng tỏ những lẽ thật căn bản và nguyên tắc của Kinh-thánh, những kẻ đem tin mừng giả hiệu làm trái ngược lại. Thay vì khuyến khích chúng ta hoạt động nhiều hơn trong thánh chức của Đức Giê-hô-va, chúng nó chủ trương nên làm chậm lại. Thông điệp của chúng nó không tích cực và không tôn vinh danh và tổ chức của Đức Giê-hô-va mà thật ra là tiêu cực, hay tìm lỗi này lỗi nọ và chỉ trích. Chắc chắn đây không phải là những dấu chân mà chúng ta muốn theo.

      Hãy giữ nhịp bước đúng

      13. Khi chúng ta theo dấu chân người nào khác, điều này liên quan thế nào đến nhịp bước?

      13 Khi chúng ta đi bộ, khoảng cách mỗi bước được xác định một phần nào bởi tốc độ mà chúng ta đi. Thông thường, chúng ta càng đi nhanh thì khoảng cách mỗi bước càng dài; càng đi chậm thì khoảng cách càng ngắn. Vì thế, khi chúng ta theo bước chân của ai đó theo nghĩa đen, nếu chúng ta điều chỉnh bước của chúng ta hòa hợp với bước họ thì chúng ta sẽ đi dễ dàng hơn. Cũng thế, theo nghĩa bóng, để đi một cách thành công theo dấu chân của đấng Lãnh đạo Giê-su Christ, chúng ta phải cố gắng đi theo nhịp bước của ngài.

      14. a) Chúng ta có thể không giữ cùng nhịp bước với Giê-su ra sao? b) Tại sao là điên rồ khi cố gắng đi nhanh hơn người “đầy-tớ trung-tín và khôn-ngoan”?

      14 Nếu không đi theo nhịp bước của đấng Christ có nghĩa là một trong hai điều sau đây xảy ra. Hoặc là chúng ta bước mau hơn, đi trước người “đầy-tớ trung-tín và khôn-ngoan” mà Giê-su đang dùng để hoàn thành ý định của Đức Giê-hô-va, hay là chúng ta lẹt đẹt quá chậm theo sự hướng dẫn của người “đầy-tớ” đó (Ma-thi-ơ 24:45-47). Thí dụ về trường hợp thứ nhất, một số tín đồ đấng Christ trong quá khứ đã không kiên nhẫn chờ những sự thay đổi trên phương diện giáo lý hay cách tổ chức hoặc những sự thay đổi mà họ cho rằng cần làm ngay và quá hạn rồi. Họ trở nên bất bình vì họ cảm thấy nhiều điều không tiến nhanh theo ý họ và họ đã tách rời khỏi dân tộc của Đức Giê-hô-va. Quả thật là điên rồ và thiển cận! Thường thì chính những điều làm họ khó chịu thì sau đó đã thay đổi—nhưng theo thời điểm của Đức Giê-hô-va (Châm-ngôn 19:2; Truyền-đạo 7:8, 9).

      15. Vua Đa-vít và Giê-su cho gương mẫu nào về việc giữ đúng nhịp bước?

      15 Đường lối khôn ngoan là chờ đợi Đức Giê-hô-va hành động còn hơn là cố độc đoán ấn định nhịp độ của những điều nào nên xảy ra. Vua Đa-vít ngày xưa đã đặt một gương mẫu đúng. Vua đã từ khước âm mưu chống lại vua Sau-lơ với ý đồ chiếm ngôi vua trước thời điểm mà Đức Giê-hô-va ban cho ông (I Sa-mu-ên 24:1-15). Cũng thế, “Con vua Đa-vít” là Giê-su nhận biết rằng ngài phải đợi tới thời được ban trọn vẹn quyền vua trên trời. Ngài biết lời tiên tri áp dụng cho ngài: “Hãy ngồi bên hữu ta, cho đến chừng ta đặt kẻ thù-nghịch ngươi làm bệ chơn cho ngươi”. Vì vậy, lúc một nhóm người Do-thái muốn “có ý đến ép ngài để tôn làm vua”, Giê-su đã mau mắn rút lui (Ma-thi-ơ 21:9; Thi-thiên 110:1; Giăng 6:15). Khoảng 30 năm sau, theo Hê-bơ-rơ 10:12, 13, Giê-su vẫn còn chờ đợi quyền vua. Trên thực tế, ngài đã đợi gần 19 thế kỷ trước khi được lên ngôi chính thức làm vua Nước Trời lúc nước ấy thành lập năm 1914.

      16. a) Hãy cho thí dụ cụ thể về việc chúng ta đi chậm hơn nhịp bước chúng ta nên đi. b) Ý định của sự nhịn nhục của Đức Giê-hô-va là gì, và chúng ta nên tránh lạm dụng lòng nhịn nhục đó thế nào?

      16 Tuy nhiên, không giữ đúng nhịp bước cũng có nghĩa là đi chậm lại, hay đi lẹt đẹt quá chậm đằng sau. Vì thế, khi Lời Đức Chúa Trời cho thấy rằng chúng ta phải thay đổi nếp sống, chúng ta có hành động liền ngay không? Hay chúng ta tranh luận là vì Đức Chúa Trời kiên nhẫn, chúng ta có thể trì hoãn việc thay đổi đó cho đến sau này, hy vọng là lúc đó sẽ dễ dàng hơn? Đúng là Đức Giê-hô-va kiên nhẫn. Nhưng điều này không phải để chúng ta chậm trễ trong việc làm những sự thay đổi cần thiết. Hơn nữa, “Ngài lấy lòng nhịn-nhục đối với anh em, không muốn cho một người nào chết mất, song muốn cho mọi người đều ăn-năn” (II Phi-e-rơ 3:9, 15). Thế thì, tốt hơn là bắt chước người viết Thi-thiên đã nói: “Tôi lật-đật, không chậm-trễ, mà gìn-giữ các điều-răn Chúa” (Thi-thiên 119:60).

      17. Việc giữ nhịp bước đúng có liên hệ gì đến công việc rao giảng, và điều này khiến chúng ta tự đặt câu hỏi nào?

      17 Sự chậm trễ cũng có thể liên quan đến công việc rao giảng về Nước Trời. Theo Ma-thi-ơ đoạn 25, Giê-su đang xét xử nhân loại, phân chia “chiên và dê”. Điều này được thực hiện phần lớn qua công việc rao giảng “tin mừng nầy về nước trời” (Ma-thi-ơ 24:14; 25:31-33; Khải-huyền 14:6, 7). Thì giờ dành cho sự hoàn tất công việc phân chia này tất nhiên có giới hạn (Ma-thi-ơ 24:34). Khi thời gian này sắp chấm dứt, chúng ta có thể chờ đợi Giê-su sẽ làm công việc tiến nhanh hơn. Làm như thế, ngài hành động như một công cụ của Đức Chúa Trời, Đấng đã hứa khi nói về công việc thâu nhóm này: “Ta, Đức Giê-hô-va, sẽ nôn-nả làm điều ấy trong kỳ nó” (Ê-sai 60:22). Là những người cùng làm việc với Đức Chúa Trời, cẩn thận bước theo dấu chân của Con Ngài, chúng ta có gia tăng nhịp bước trong công việc rao giảng đến mức tùy theo tình trạng thể xác và các trách nhiệm thiêng liêng cho phép không? Báo cáo rao giảng chứng tỏ là hàng triệu Nhân-chứng Giê-hô-va đang làm điều đó!

      Tránh sự quá tự tin, chống sự chán nản

      18. Tại sao một người có thể trở nên quá tự tin, và Kinh-thánh cảnh cáo thế nào về sự nguy hiểm này?

      18 Chúng ta càng bền đỗ trong công việc bước theo dấu chân của người nào thì chúng ta càng quen với lối bước đi của người đó. Tuy nhiên, nếu chúng ta trở nên tự mãn, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đi trật bước. Vì thế, khi đi theo dấu chân Giê-su hiểu theo nghĩa bóng, chúng ta phải nhận biết sự nguy hiểm của việc trở nên quá tự tin, không cẩn thận để tin cậy nơi sức mạnh và năng lực của riêng mình, cảm thấy là chúng ta đã nắm vững cách đi hoàn toàn của ngài. Kinh nghiệm của Phi-e-rơ được ghi lại nơi Lu-ca 22:54-62 dùng làm lời cảnh cáo đúng lúc cho chúng ta. Câu này cũng nhấn mạnh sự chân thật của I Cô-rinh-tô 10:12 nói rằng: “Ai tưởng mình đứng, hãy giữ kẻo ngã”.

      19. a) Điều gì đôi khi xảy ra cho mỗi tín đồ đấng Christ? (Gia-cơ 3:2). b) Chúng ta nên xem lời của Phao-lô nơi Rô-ma 7:19, 24 thế nào?

      19 Vì sự bất toàn mỗi tín đồ đấng Christ đôi khi sẽ đi sai bước. Sự đi lệch có thể là nhỏ, người khác ít để ý tới. Hay có thể là một lỗi lầm rõ ràng mà nhiều người sẽ trông thấy. Dù sao, nhớ lại những lời khuyên bảo chân thật của sứ đồ Phao-lô thật là an ủi: “Vì tôi không làm điều lành mình muốn, nhưng làm điều dữ mình không muốn. Khốn-nạn cho tôi!” (Rô-ma 7:19, 24). Dĩ nhiên, không nên xem những lời này như là để bào chữa cho những hành động sai lầm, nhưng là để khích lệ cho những tín đồ thành tâm đang chống cự với mọi điều bất toàn, giúp họ bền lòng trong sự cố gắng của họ để đương đầu với sự thử thách đi theo dấu chân hoàn toàn của Giê-su.

      20. a) Lời Châm-ngôn 24:16 giúp chúng ta thế nào trong cuộc chạy đua cho sự sống? b) Chúng ta nên nhất quyết làm gì?

      20 Châm-ngôn 24:16 nói: “Vì người công-bình dầu sa-ngã bảy lần, cũng chổi-dậy”. Trong cuộc chạy đua cho sự sống, không ai nên cảm thấy bị buộc phải bỏ cuộc. Cuộc chạy đua này nên thể như cuộc chạy đường trường, cần sự bền bỉ, không phải cuộc đua 100 thước nước rút mà một vấp nhỏ thôi của người chạy cũng đủ làm cho bị thất cuộc. Nhưng người chạy đường trường thì dù cho có vấp té còn có thì giờ để phục lại sức và chạy đến mức chót. Vậy khi có sự bước sai lệch làm bạn phải kêu lớn: “Khốn-nạn cho tôi!”, hãy nhớ là bạn vẫn còn thì giờ để phục hồi sức lực. Bạn vẫn còn cơ hội để trở lại theo bước chân Giê-su Christ, đấng Lãnh đạo của bạn. Không có lý do để chán nản! Không có lý do để đầu hàng! Hãy nhất quyết với sự giúp đỡ của Đức Chúa Trời, hãy đương đầu một cách thành công với sự thử thách «noi dấu chơn Giê-su» (I Phi-e-rơ 2:21).

  • Một dân tộc bước theo dấu chân Giê-su
    Tháp Canh—1989 | 1 tháng 1
    • Một dân tộc bước theo dấu chân Giê-su

      “Chúng [ta] há chẳng bước đi bởi một [thánh linh], theo cùng một dấu chơn sao?” (II CÔ-RINH-TÔ 12:18).

      1. Tại sao người ta thường dễ nhận diện Nhân-chứng Giê-hô-va?

      Ông hiệu trưởng một trường tiểu học ở Hoa-kỳ đã nói: “Họ là một nhóm người lễ phép, có trách nhiệm và học giỏi trong trường. Không có nhóm nào giống như vậy”. Ông đang nói về những ai vậy? Đó là con cái của Nhân-chứng Giê-hô-va, là những học sinh trong trường của ông. Quả thật, nhiều người đã để ý thấy rằng Nhân-chứng Giê-hô-va, kể cả con cái họ, thường có vài cách giống như những Nhân-chứng khác. Trải qua nhiều năm, điều đó đã trở thành rõ ràng hơn là họ hợp nhất về phương diện đức tin và hạnh kiểm. Bởi vậy cho nên người ta dễ nhận diện Nhân-chứng Giê-hô-va.

      2. Đặc tính của hội-thánh tín đồ đấng Christ trong thế kỷ thứ nhất là gì và sứ đồ Phao-lô đã nói gì về điều này?

      2 Sự hợp nhất của các Nhân-chứng Giê-hô-va là một điều lạ lùng trong một thế gian đầy chia rẽ này. Nhưng điều đó không khó hiểu nếu chúng ta nhớ là tất cả các Nhân-chứng đang cố gắng bước theo dấu chân Giê-su (I Phi-e-rơ 2:21). Sự hợp nhất đó cũng là một đặc tính của các tín đồ đấng Christ trong thế kỷ thứ nhất. Một lần nọ Phao-lô khuyên nhủ hội-thánh ở Cô-rinh-tô: “Hỡi anh em, tôi nhơn danh Chúa Giê-su Christ chúng ta, khuyên anh em thảy đều phải đồng một tiếng nói với nhau, chớ phân-rẽ nhau ra, nhưng phải hiệp một ý một lòng cùng nhau” (I Cô-rinh-tô 1:10). Phao-lô cũng đã đưa những lời khuyên được soi dẫn về cách đối xử với những người không muốn giữ theo sự hợp nhất của tín đồ đấng Christ. (Xem Rô-ma 16:17; II Tê-sa-lô-ni-ca 3:6).

      3, 4. Phao-lô diễn tả thế nào về sự hợp nhất giữa ông và Tít, và điều gì là căn bản của sự hợp nhất này?

      3 Vào năm 55 tây lịch, Phao-lô gởi Tít đến thành Cô-rinh-tô để giúp quyên tiền cho những anh em khốn khó ở Giu-đê và cũng để xem hội-thánh phản ứng thế nào trước lời khuyên của Phao-lô. Khi viết cho người Cô-rinh-tô sau đó, Phao-lô đề cập đến sự viếng thăm vừa qua của Tít và hỏi: “Có phải là Tít đã lấy lợi của anh em không? Chúng tôi há chẳng bước đi bởi một [thánh linh], theo cùng một dấu chơn sao?” (II Cô-rinh-tô 12:18). Phao-lô muốn nói gì khi bảo họ bước đi bởi “một thánh linh” và “theo cùng một dấu chơn”?

      4 Ông nói đến sự hợp nhất đã có giữa ông và Tít. Tít đôi khi là người bạn đồng hành của Phao-lô, và Tít đã học nhiều điều nơi Phao-lô. Nhưng sự hợp nhất đã có giữa hai người được căn cứ trên một điều khác mạnh hơn nữa. Đó là được căn cứ trên sự liên lạc với Đức Giê-hô-va và trên sự kiện là cả hai đều là môn đồ đi theo dấu chân của đấng Christ. Tít đã bắt chước Phao-lô cũng như Phao-lô đã bắt chước đấng Christ (Lu-ca 6:40; I Cô-rinh-tô 11:1). Vậy đó là họ đã bước đi bởi đồng một thánh linh và theo cùng một dấu chân của Giê-su.

      5. Có thể trông mong gì nơi những người ngày nay bắt chước Phao-lô và Tít trong việc “bước đi bởi một thánh linh” và “cùng một dấu chơn”?

      5 Thế thì không lạ gì khi các tín đồ đấng Christ trong thế kỷ 20 này bước đi “bởi một thánh linh” và “theo cùng một dấu chơn” như Phao-lô và Tít, hưởng được sự hợp nhất không ai khác có được. Thật vậy, sự chia rẽ trong các tôn giáo tự xưng theo đấng Christ cho thấy họ là những tín đồ giả hiệu, không bước theo dấu chân của đấng mà họ tự xưng làm người lãnh đạo họ (Lu-ca 11:17). Sự khác biệt rõ rệt này giữa tín đồ thật của đấng Christ và tín đồ tự xưng có thể được hình dung bằng nhiều cách. Chúng ta hãy nói đến bốn cách.

      Sự thánh khiết của máu

      6, 7. a) Quan điểm đúng về máu có liên hệ gì trong việc bước đi theo dấu chân Giê-su? b) Có sự khác biệt nào giữa Nhân-chứng Giê-hô-va và những người khác ngày nay không nhận tiếp máu?

      6 Vào năm 49 tây lịch, hội đồng lãnh đạo trung ương của hội-thánh trong thế kỷ thứ nhất đã gởi một lá thư trả lời câu hỏi: Các tín đồ đấng Christ không phải là người Do-thái có nên theo luật Môi-se không? Lá thư nói như vầy: “Ấy là [thánh linh] và chúng ta đã ưng rằng chẳng gán gánh nặng nào khác cho anh em ngoài những điều cần-dùng, tức là anh em phải kiêng ăn của cúng thần-tượng, huyết, thú vật chết ngột, và chớ tà-dâm” (Công-vụ các Sứ-đồ 15:28, 29). Hãy lưu ý là trong “những điều cần-dùng” có sự tránh dùng máu. Bước đi theo dấu chân Giê-su có nghĩa là không lấy máu vào thân thể dù qua miệng hay cách nào khác.

      7 Các tôn giáo tự xưng theo đấng Christ đã xâm phạm trắng trợn nguyên tắc này bằng cách thực hành sự tiếp máu. Thực vậy, trong những năm gần đây, một số người đã ý thức được rằng sự tiếp máu có nguy hại cho sức khỏe và đã từ chối tiếp máu vì lý do y tế. Điều này đặc biệt đúng kể từ khi nhiều người đã mắc chứng bệnh miễn kháng (AIDS) qua việc tiếp máu. Nhưng ai là nhóm người sẽ giữ gìn sự thánh khiết của máu bởi vì tôn trọng luật pháp Đức Chúa Trời? Khi một bệnh nhân nào từ chối tiếp máu, thì bác sĩ sẽ tự động nghĩ người đó là ai? Không phải bác sĩ thường nói: «Bạn hẳn là Nhân-chứng Giê-hô-va», hay sao?

      8. Một nữ Nhân-chứng ở Ý được ban phước thế nào về việc chị nhất quyết vâng giữ luật pháp Đức Chúa Trời về phương diện này?

      8 Chị Antonietta sống ở nước Ý. Khoảng tám năm trước đây, chị bị bệnh nhiều và lượng máu xuống quá thấp đến nỗi bác sĩ nhất quyết bảo chị cần phải tiếp máu để giữ mạng sống. Chị từ chối và bị chống đối bởi cả bác sĩ lẫn người thân thích. Ngay cả hai con trai nhỏ của chị cũng van nài: “Mẹ ơi, nếu mẹ thật sự yêu chúng con, xin hãy nhận máu”. Nhưng chị Antonietta nhất định giữ sự trung thành và vui mừng thay chị không chết. Dù vậy tình trạng chị vẫn còn nghiêm trọng đến nỗi một bác sĩ nói: “Chúng tôi không thể giải thích tại sao bà vẫn còn sống”. Nhưng khi bắt đầu dùng một loại phương pháp trị liệu khác, chị đã phục hồi nhanh chóng đến nỗi một bác sĩ khác nói: “Tôi không thể nào tin được—bà không thể nào phục hồi trong một thời gian ngắn như thế, ngay cả dù chúng tôi có bơm máu vào bà cả ngày đi nữa”. Bây giờ chị là một người khai thác đều đều và hai đứa con trai, nay được 14 và 12 tuổi, đã tiến bộ tốt trong lẽ thật. Chị Antonietta đã gìn giữ một cách can đảm “điều cần-dùng” đó tức là sự thánh khiết của máu. Tất cả các Nhân-chứng Giê-hô-va cũng giữ cùng quan điểm đó khi đi theo dấu chân Giê-su.

      Đạo đức tốt

      9. Một “điều cần-dùng” nào khác liên hệ đến việc bước theo dấu chân Giê-su, và sự gì xảy ra cho những kẻ không vâng theo điều đó?

      9 Một “điều cần-dùng” khác được làm nổi bật trong lá thư của hội đồng lãnh đạo trung ương vào thế kỷ thứ nhất là “chớ tà-dâm”. Trong lá thư thứ nhất gởi cho người Cô-rinh-tô, Phao-lô đã giải thích thêm về điều này: “Những kẻ tà-dâm, kẻ thờ hình-tượng, kẻ ngoại-tình, kẻ làm giáng yểu-điệu, [đàn ông nằm với đàn ông]... đều chẳng hưởng được nước Đức Chúa Trời đâu” (I Cô-rinh-tô 6:9, 10). Tín đồ đấng Christ giúp những người muốn phụng sự Đức Giê-hô-va dứt bỏ những sự thực hành ô uế. Ngay cả các thành viên của hội-thánh bị mắc bẫy trong sự ô uế cũng được làm tinh sạch nếu họ trở lại và ăn năn (Gia-cơ 5:13-15). Nhưng nếu có tín đồ nào bị rơi vào những sự thực hành ô uế này và từ chối không chịu ăn năn thì một nguyên tắc thẳng thắn của Kinh-thánh phải được áp dụng. Phao-lô được soi dẫn để viết: “Đừng làm bạn với kẻ nào tự xưng là anh em mà là gian-dâm... Hãy trừ-bỏ kẻ gian-ác khỏi anh em” (I Cô-rinh-tô 5:11, 13).

      10, 11. a) Ai phải chịu trách nhiệm về các tiêu chuẩn đạo đức thấp của các tôn giáo tự xưng theo đấng Christ, và tại sao? b) Kinh nghiệm của một người ở Phi-luật-tân chứng tỏ thế nào về Nhân-chứng Giê-hô-va là một nhóm người theo tiêu chuẩn đạo đức cao?

      10 Bất chấp sự dạy bảo rõ ràng này, các tôn giáo tự xưng theo đấng Christ đã đắm mình trong sự vô luân. Các giới tu sĩ đã pha loãng đi các tiêu chuẩn của Đức Chúa Trời, và chúng đáng bị kết tội vì tình trạng này cũng như những kẻ dùng môi miếng noi theo tiêu chuẩn Kinh-thánh nhưng thiếu can đảm để thi hành theo những luật đó trong hội-thánh của họ. Thế nhưng về phương diện này nữa, Nhân-chứng Giê-hô-va là một dân tộc bước đi theo dấu chân Giê-su.

      11 Hãy xem anh Jose, ở Phi-luật-tân. Lúc mới 17 tuổi anh đã nổi tiếng là hay gây sự và cờ bạc. Anh thường say rượu, sống vô luân, thường xuyên bị bỏ tù vị tội trộm cắp. Nhưng rồi anh gặp các Nhân-chứng Giê-hô-va. Anh nói: “Việc học Kinh-thánh làm tôi thay đổi hẳn nếp sống của tôi, tôi không còn uống rượu say và hút thuốc nữa và tôi biết tự dằn tính nóng nảy. Bây giờ tôi có một lương tâm trong sạch, chỉ có một vợ mà thôi. Tôi cũng được sự kính trọng của những người hàng xóm ngày xưa đã từng gọi tôi là «Jose, thằng gớm» và «Jose, thằng quỉ». Bây giờ họ gọi tôi là «Jose, Nhân-chứng Giê-hô-va». Con trai tôi và cháu tôi làm tôi tớ chức vụ và tôi hiện làm trưởng lão và khai thác đều đều trong cùng hội-thánh”. Anh Jose và hàng triệu Nhân-chứng Giê-hô-va đều bước theo dấu chân Giê-su với tư cách là tín đồ đấng Christ trong sạch về phương diện đạo đức.

      Sự trung lập

      12. Giê-su làm nổi bật thái độ nào của tín đồ chân chính trong lời cầu nguyện của ngài ghi nơi Giăng đoạn 17?

      12 Trong lời cầu nguyện dài của Giê-su vào buổi tối chót mà ngài ở cùng môn đồ, ngài đã đề cập đến một cách khác mà theo đó môn đồ ngài phải “bước theo dấu chơn ngài”. Ngài nói về các môn đồ: “Họ không thuộc về thế-gian, cũng như Con không thuộc về thế-gian” (Giăng 17:16). Điều này có nghĩa là các tín đồ đấng Christ phải giữ sự trung lập. Thay vì dự phần vào chính trị hay những cuộc tranh chấp quốc gia, họ nói với người khác về Nước Đức Chúa Trời, giải pháp duy nhất cho các vấn đề khó khăn của thế gian này (Ma-thi-ơ 6:9, 10; Giăng 18:36).

      13, 14. a) Tín đồ của các tôn giáo tự xưng theo đấng Christ khác hẳn thế nào với Nhân-chứng Giê-hô-va trong vấn đề trung lập? b) Việc một Nhân-chứng ở Nhật đã đem lại lợi ích thế nào cho quyền lợi của các anh em nói chung?

      13 Nguyên tắc về sự trung lập đã bị quên lãng bởi đa số các tín đồ theo tôn giáo tự xưng theo đấng Christ, đối với họ nguồn gốc quốc gia thường quan trọng hơn đoàn thể tôn giáo. Nhà bình luận báo chí Mike Royko lưu ý rằng các “tín đồ đấng Christ” đã không bao giờ “ngại việc chiến tranh với các tín đồ khác”, và thêm: “Nếu họ đã ngại việc đó thì đa số các cuộc chiến tranh hung dữ nhất ở Âu Châu đã không bao giờ xảy ra”. Sự thật được mọi người biết rõ là các Nhân-chứng Giê-hô-va giữ sự trung lập tuyệt đối trong thời chiến. Nhưng là những môn đồ bước đi theo dấu chân Giê-su, họ cũng đứng trung lập trong những vấn đề xã hội và chính trị. Vì vậy, không có gì làm xáo trộn sự hợp nhất chặt chẽ của họ trên khắp thế giới (I Phi-e-rơ 2:17).

      14 Sự trung lập của họ đôi khi đem lại kết quả không ngờ. Thí dụ, tại quận Tsugaru ở miền Bắc nước Nhật người ta coi trọng việc bầu cử. Nhưng anh Toshio làm phó quản đốc sở Tài chánh của văn phòng chính phủ địa phương vì lý do lương tâm đã từ khước dính líu đến cuộc vận động tái ứng cử của ông thị trưởng. Điều này đưa đến hậu quả là anh bị giáng chức xuống địa vị thấp trong sở vệ sinh. Tuy nhiên, một năm sau, ông thị trưởng bị bắt và bị ép từ chức vì lý do tham nhũng. Một ông thị trưởng mới được bầu lên thay. Khi ông nghe nói về sự giáng chức của anh Toshio khi trước, ông phục chức cho anh trong địa vị hành chánh cao cấp và điều này đem lại ân phước cho các anh em tín đồ của anh Toshio. Thế nào? Anh Toshio giải thích là ngoài các cuộc biểu diễn hoặc tranh giải thể thao ra thì khó mà xin được phép xử dụng phòng tập thể dục để nhóm họp. Nhưng với địa vị hiện tại của anh—trích chính lời của anh Toshio: “Đức Giê-hô-va đã có thể dùng tôi để xin được xử dụng phòng tập như thế để tổ chức ba hội nghị địa hạt và bốn hội nghị vòng quanh”. Anh kết luận: “Miễn là chúng ta giữ lòng trung thành, Đức Giê-hô-va sẽ mở đường để dùng chúng ta một cách không ngờ được”.

      Trong gia đình

      15. Trong vấn đề liên lạc gia đình, Giê-su đã để lại gương mẫu nào cho những người theo dấu chân ngài?

      15 Một khía cạnh khác mà tín đồ đấng Christ «noi dấu chơn Giê-su» là trong phạm vi gia đình. Kinh-thánh thiết lập gương mẫu của Giê-su là mẫu mực cho những vấn đề liên lạc gia đình khi nói: “Hãy kính-sợ đấng Christ mà vâng-phục nhau. Hỡi kẻ làm vợ, phải vâng-phục chồng mình như vâng-phục Chúa, vì chồng là đầu vợ khác nào đấng Christ là đầu Hội-thánh... Ấy vậy, như Hội-thánh phục dưới đấng Christ, thì đờn-bà cũng phải phục dưới quyền chồng mình trong mọi sự. Hỡi người làm chồng, hãy yêu vợ mình, như đấng Christ đã yêu Hội-thánh, phó chính mình vì Hội-thánh” (Ê-phê-sô 5:21-25).

      16, 17. a) Về sự liên lạc gia đình, có tình trạng xấu nào trong các tôn giáo tự xưng theo đấng Christ? b) Qua kinh nghiệm của một cặp vợ chồng ở Ba-tây, vấn đề khó khăn trong gia đình chỉ được cải thiện bằng cách nào?

      16 Đa số các tôn giáo tự xưng theo đấng Christ ngày nay bỏ qua lời khuyên bảo trên và vì vậy mà có nhiều gia đình bị tan vỡ. Gia đình đổ vỡ là thông thường, sự bất hòa giữa cha mẹ và con cái thường rất sâu xa. Một giáo sư tâm lý học đã nhận xét vài năm trước: “Gia đình bị lung lay”. Các nhà tâm lý học nhi đồng, các cố vấn hôn nhân và các bác sĩ trị bệnh tâm thần đã ít thành công trong việc hàn gắn lại các gia đình đang bị nguy cơ tan vỡ. Nhưng Nhân-chứng Giê-hô-va cố gắng nhiều để áp dụng nguyên tắc Kinh-thánh và được biết đến là có sự liên lạc gia đình ở trên mức trung bình.

      17 Thí dụ anh Aldemar trước kia là trung úy quân cảnh ở Ba-tây và có nhiều vấn đề khó khăn trong gia đình. Vợ anh bỏ anh và muốn ly thân chính thức. Anh bắt đầu uống rượu thật nhiều và ngay cả toan tự tử. Sau đó, người bà con của anh là Nhân-chứng Giê-hô-va nói với anh về Kinh-thánh. Anh thích những gì anh đã được nghe và bắt đầu học (Kinh-thánh). Muốn sống cho phù hợp với nguyên tắc trung lập của Nhân-chứng Giê-hô-va, anh xin giải ngũ. Anh Aldemar và vợ anh giải quyết những sự bất đồng bằng cách áp dụng nguyên tắc Kinh-thánh mà anh Aldemar đã học được. Hiện nay, cả hai vợ chồng đang theo dấu chân Giê-su, cùng phụng sự Đức Giê-hô-va với tư cách làm khai thác đều đều.

      Vâng lời vì yêu thương

      18. a) Tại sao ngày nay Nhân-chứng Giê-hô-va được ban phước về thiêng liêng? b) Ê-sai 2:2-4 hiện đang được ứng nghiệm thế nào?

      18 Rõ ràng là Nhân-chứng Giê-hô-va hợp nhất trong sự bước đi bởi một thánh linh và theo dấu chân Giê-su Christ. Với tư cách cá nhân cũng như cả một nhóm người, họ được ban phước thiêng liêng vì đã làm như thế (Thi-thiên 133:1-3). Sự kiện rõ ràng về sự ban phước của Đức Chúa Trời trên họ đã khiến đa số người có lòng ngay thẳng hành động hòa hợp với lời tiên tri nơi Ê-sai 2:2-4. Chỉ trong vòng 5 năm qua đã có 987.828 người làm những bước cần thiết để đi đến sự dâng mình và rồi làm báp têm trong nước. Đức Giê-hô-va đã yêu thương không ấn định sẵn số người có thể làm điều này được giới hạn sẽ là bao nhiêu trước khi “hoạn-nạn lớn” bắt đầu! (Khải-huyền 7:9, 14).

      19. a) Có lợi ích thấy rõ nào qua việc phụng sự Đức Giê-hô-va, và chúng ta nên coi những lợi ích đó như thế nào? b) Chúng ta có lý do căn bản nào để vâng giữ các điều răn của Đức Giê-hô-va?

      19 Như các kinh nghiệm trên chứng tỏ, những ân phước thiêng liêng mà dân tộc Đức Chúa Trời vui hưởng thường đi đôi với những lợi ích thấy rõ. Thí dụ, bằng cách tránh hút thuốc, sống cuộc đời đạo đức và tôn trọng sự thánh khiết của máu, họ có thể tránh làm nạn nhân của một số chứng bệnh. Hay vì sống hòa hợp với Kinh-thánh, họ có thể gặt lợi ích kinh tế, xã hội và gia đình. Mỗi lợi ích hiển nhiên đó được coi là những ân phước đến từ Đức Giê-hô-va và chứng tỏ sự thực dụng của luật pháp Đức Chúa Trời. Nhưng sự khả dĩ có được lợi ích thực dụng đó không tự nó là ly do chính yếu để vâng lời luật pháp Đức Chúa Trời. Tín đồ thật của đấng Christ vâng lời Đức Chúa Trời bởi vì họ yêu thương Ngài, vì Ngài đáng được họ thờ phượng và bởi vì làm theo ý Ngài là điều đúng duy nhất (I Giăng 5:2, 3; Khải-huyền 4:11). Chính Sa-tan đã cho rằng loài người chỉ phụng sự Đức Chúa Trời vì muốn được lợi riêng. (Xem Gióp 1:9-11; 2:4, 5).

      20. Ngày nay Nhân-chứng Giê-hô-va bước theo cùng một tinh thần như ba thanh niên nhân-chứng Hê-bơ-rơ ngày xưa thế nào?

      20 Các Nhân-chứng Giê-hô-va thời nay bước theo cùng một tinh thần như ba thanh niên Hê-bơ-rơ vào thời Đa-ni-ên. Khi bị hăm dọa quăng vào một lò lửa hực, họ nói: “Nầy, hỡi vua! Đức Chúa Trời mà chúng tôi hầu-việc, có thể cứu chúng tôi thoát khỏi lò lửa hực, và chắc cứu chúng tôi khỏi tay vua. Dầu chẳng vậy, hỡi vua, xin biết rằng chúng tôi không hầu-việc các thần của vua, và không thờ-phượng pho tượng vàng mà vua đã dựng” (Đa-ni-ên 3:17, 18). Bất kể đến cái lợi trước mắt hay hậu quả tạm thời, Nhân-chứng Giê-hô-va sẽ tiếp tục theo sát dấu chân Giê-su, biết rằng sự sống đời đời trong thế giới mới của Đức Chúa Trời là chắc chắn! Với tư cách một dân tộc hợp nhất, họ sẽ tiếp tục bước đi bởi “một thánh linh” và “theo cùng một dấu chơn”, bất chấp điều gì có thể xảy ra!

Ấn phẩm Tiếng Việt (1984-2025)
Đăng xuất
Đăng nhập
  • Việt
  • Chia sẻ
  • Tùy chỉnh
  • Copyright © 2025 Watch Tower Bible and Tract Society of Pennsylvania
  • Điều khoản sử dụng
  • Quyền riêng tư
  • Cài đặt quyền riêng tư
  • JW.ORG
  • Đăng nhập
Chia sẻ