CHỊ IBOLYA BARTHA | CÂU CHUYỆN CUỘC ĐỜI
Tôi cảm hóa chồng mà ‘không cần phải nói lời nào’
Có rất nhiều điều tuyệt vời đã kéo tôi đến với Đức Giê-hô-va. Tôi cảm động trước tình yêu thương và sự nồng ấm của các Nhân Chứng của ngài và ấn tượng trước cách họ dạy chân lý trong Kinh Thánh. Tôi vui mừng khi biết rằng Đức Chúa Trời thật sự quan tâm đến con người và dành sẵn một tương lai tuyệt vời cho họ. Tuy nhiên, chồng tôi thì không hào hứng như tôi, và điều đó gây ra nhiều thử thách.
Ngày cưới của chúng tôi
Tôi sinh năm 1952 tại Ru-ma-ni. Mẹ tôi là một Nhân Chứng nhưng đã ngưng hoạt động, vì thế tôi không tham dự các buổi nhóm họp của tín đồ đạo Đấng Ki-tô. Ngoài ra, Ru-ma-ni ở dưới chế độ Cộng Sản nên các hoạt động in ấn và rao giảng của Nhân Chứng đều bị cấm. Thế nên, trong 36 năm đầu đời, tôi không hề biết Đức Giê-hô-va là ai hay Kinh Thánh dạy về điều gì. Nhưng vào năm 1988, khi tôi đang sống cùng chồng là anh István tại thành phố Satu-Mare, một điều xảy ra đã thay đổi cả cuộc đời tôi.
Một lời mời không thể từ chối
Ngày nọ, mẹ tôi đến thăm và hỏi: “Mẹ sẽ đến thăm dì của con. Con có muốn đi chung không? Rồi sau đó, chúng ta có thể đi mua sắm”. Vì không có gì để làm nên tôi đồng ý.
Khi chúng tôi đến nhà dì, tôi nhận ra là có một buổi nhóm họp của Nhân Chứng Giê-hô-va đang được tổ chức ở đó, có khoảng chín người tham dự. Tôi biết được là mẹ đã hoạt động trở lại và là một Nhân Chứng sốt sắng. Những điều tôi nghe vào sáng hôm ấy để lại ấn lượng sâu sắc và lâu dài trong lòng tôi.
Khi buổi nhóm kết thúc, anh điều khiển đến chào hỏi tôi và tự giới thiệu: “Tôi là János. Tôi thấy chị rất chú tâm vào buổi nhóm. Chị có thích những điều mình nghe hôm nay không?”. Tôi nói với anh ấy là mình chưa bao giờ tham dự một buổi nhóm nào như vậy và muốn tham dự nữa. Anh ấy hỏi: “Chị có muốn tìm hiểu Kinh Thánh không?”. Đó là một lời mời mà tôi không thể từ chối. Tôi cảm nhận là Đức Chúa Trời đã kéo tôi đến với những người này.
Hôm sau, anh János giới thiệu tôi với chị Ida và chị ấy bắt đầu dạy Kinh Thánh cho tôi. Nhưng tôi lo không biết anh István sẽ phản ứng thế nào nếu anh ấy biết là tôi đang học Kinh Thánh với Nhân Chứng Giê-hô-va. Vài lần tôi thử nói với anh là tôi đang học Kinh Thánh, nhưng anh chẳng để ý gì đến điều tôi nói. Tôi biết là anh không vui về việc đó.
Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục học Kinh Thánh và chịu phép báp-têm vào tháng 8 năm 1989. Bốn tháng sau đó, chính quyền Cộng Sản ở Ru-ma-ni sụp đổ và người đứng đầu chế độ ấy bị xử tử.
Sự chống đối gia tăng
Sự sụp đổ của chế độ ấy mang lại nhiều sự tự do. Nhân Chứng Giê-hô-va giờ đây được phép nhóm họp và rao giảng một cách công khai. Tuy nhiên, trong trường hợp của tôi, sự tự do ấy dẫn đến sự chống đối dữ dội hơn. Anh István nói với tôi: “Tôi không quan tâm cô tin gì, miễn là cô không đi rao giảng từng nhà”.
Dĩ nhiên là tôi không ngưng công việc rao giảng (Công vụ 4:20). Nên tôi cố gắng làm thế một cách thận trọng nhất có thể. Nhưng ngày nọ, bạn của anh István thấy tôi đang đi rao giảng từng nhà và nói với anh ấy. Khi tôi về nhà, anh ấy quát vào mặt tôi: “Cô sỉ nhục tôi và gia đình này!”. Anh kề dao vào cổ tôi và đe dọa sẽ giết nếu tôi không ngưng rao giảng.
Tôi cố gắng lý luận và trấn an anh là tôi yêu anh. Những lời ấy dường như khiến anh dịu xuống một thời gian. Nhưng khi tôi từ chối tham dự hôn lễ của một người thân được tổ chức theo nghi thức tôn giáo thì cơn giận của anh lại phừng lên. Điều đó càng khiến anh nói những lời lăng mạ tôi.
Thật buồn là tôi phải chịu đựng sự tức giận của anh trong 13 năm. Trong khoảng thời gian đó, anh đe dọa là sẽ ly hôn với tôi. Có lúc anh khóa cửa không cho tôi vào nhà. Có lúc thì anh đuổi tôi đi.
Điều gì giúp tôi chịu đựng những tình huống khủng khiếp ấy? Tôi cầu nguyện và xin Đức Giê-hô-va giúp mình giữ bình tĩnh, và tôi thật sự cảm nhận được ngài nâng đỡ mình (Thi thiên 55:22). Hội thánh cũng hỗ trợ tôi rất nhiều. Các anh trưởng lão và một số chị thành thục đã khuyến khích tôi đừng bỏ cuộc trong việc phụng sự. Họ nhắc tôi nhớ điều Kinh Thánh nói về những người vợ cảm hóa được chồng mình mà ‘không cần phải nói lời nào’ qua việc giữ kiên định và trung thành với Đức Giê-hô-va (1 Phi-e-rơ 3:1). Theo thời gian, những lời đó đã đúng trong trường hợp của tôi.
Bước ngoặt
Vào năm 2001, anh István bị đột quỵ khiến anh không thể đi lại. Anh phải nằm viện một tháng và mất nhiều tuần để phục hồi chức năng. Trong khoảng thời gian đó, tôi luôn bên cạnh anh. Tôi cho anh ăn, trò chuyện với anh và đảm bảo là anh có mọi thứ anh cần.
Các anh chị trong hội thánh cũng đến thăm. Anh István tận mắt thấy tình yêu thương và lòng quan tâm của họ. Nhiều anh chị đề nghị giúp chúng tôi làm việc nhà. Và các trưởng lão thì luôn sẵn sàng an ủi và hỗ trợ chúng tôi.
Những cuộc viếng thăm ấy tác động đến anh István, và anh bắt đầu thấy xấu hổ về cách anh từng đối xử với tôi. Anh cũng để ý là không một người bạn nào của anh đến thăm. Thế nên khi được xuất viện, anh István nói: “Anh muốn học Kinh Thánh và trở thành Nhân Chứng Giê-hô-va”. Tôi không thể kìm được nước mắt vì vui mừng!
Vào tháng 5 năm 2005, anh István chịu phép báp-têm. Vì anh không thể đi lại, nên các anh đã bế anh từ xe lăn đến hồ báp-têm, nhẹ nhàng đưa anh xuống nước và báp-têm cho anh. Anh István trở thành một người rao truyền sốt sắng về Nước Trời. Tôi có những kỷ niệm đẹp khi cùng anh tham gia thánh chức. Thật tuyệt vời! Tôi không thể hình dung là người từng chống đối mình vì rao giảng về chân lý trong Lời Đức Chúa Trời giờ đây lại bên cạnh mình, vui mừng chia sẻ tin mừng với người khác!
Anh István ngày càng yêu thương Đức Giê-hô-va sâu đậm. Anh dành thời gian học hỏi và thuộc lòng các câu Kinh Thánh. Anh thích thảo luận những câu ấy với các anh chị trong hội thánh và dùng những cơ hội đó để khích lệ họ.
Cùng với các anh chị tại một hội nghị vùng
Sức khỏe của anh István ngày càng tệ hơn. Sau vài cơn đột quỵ nhẹ, anh mất khả năng nói và rồi bị liệt giường. Hoàn cảnh ấy có khiến anh chậm lại về thiêng liêng không? Không hề! Anh tiếp tục đọc và học hỏi hết khả năng của mình. Khi các anh chị đến thăm, anh dùng một thiết bị điện tử có một màn hình đơn giản để giao tiếp và củng cố đức tin của họ. Một anh nói: “Tôi rất thích gặp anh István. Khi về nhà, tôi luôn cảm thấy tươi tỉnh và được thêm sức”.
Đáng buồn là vào tháng 12 năm 2015, anh István qua đời. Nỗi mất mát khủng khiếp đó khiến tôi vô cùng đau lòng. Nhưng phải thừa nhận đó cũng là một điều mang lại cho tôi sự bình an nội tâm. Bởi vì rất lâu trước khi qua đời, anh István đã trở thành bạn của Đức Giê-hô-va. Và đó là một trong những niềm vui lớn nhất của tôi. Cả anh István và mẹ tôi giờ đây đều ở trong trí nhớ của Đức Giê-hô-va. Sẽ thật hạnh phúc khi được ôm họ lần nữa và chào đón họ trong thế giới mới công chính của Đức Giê-hô-va.
Hơn 35 năm trôi qua kể từ khi mẹ tôi và tôi đến thăm dì, và đó là chuyến viếng thăm mà tôi sẽ không bao giờ quên. Giờ đây tôi đã hơn 70 tuổi và là tiên phong đều đều. Đó là cách tốt nhất để tôi cảm tạ Đức Giê-hô-va về mọi điều ngài đã làm cho mình (Thi thiên 116:12). Ngài đã giúp tôi giữ trung thành và bình tĩnh khi đương đầu với sự chống đối. Và bất kể sự chống đối đó, tôi học được là hoàn cảnh có thể thay đổi. Tôi đã cảm hóa được chồng mình mà không cần phải nói lời nào, dù điều đó là hoàn toàn bất ngờ.